Lẻ Bóng...

Lặng lẽ trên cành một chiếc côi
Vòng tay thuở ấy đã qua rồi
Xuân sang Hạ tới sầu con nợ
Nắng sớm mưa chiều ngợ lứa đôi
Tiễn biệt người đi lòng quặn thắt
Chia ly gót trở mắt bồi hồi
Tìm đâu cánh nhạn chân trời cũ
Chỉ ánh trăng gầy rũ bóng tôi

Ngọc Huy

Về Đâu?

Lá vẫn rơi đầy mỗi sớm mai
Đành xa chốn cũ tháng năm dài
Dương trần ấp ủ ngày vươn cánh
Kết cuộc chia lìa phút tựa vai
Lỡ thiết tha nhiều khung kỷ niệm
Nên da diết lắm mảnh hình hài
Buồn vui khép lại từ đây nhé
Lặng lẽ trên đường một bóng phai

Ngọc Huy

Chờ Người...

Tôi còn luẩn quẩn biết người hay
Tự thuở thu sang đến hạ này
Lúc sớm tinh mơ vườn cúc ngủ
Khi đường tối mịt ánh đèn lay
Trông chờ thắm mộng ngày giao kết
Ngóng đợi hồng duyên phút tỏ bày
Cứ mãi loanh quanh thềm hạnh phúc
Bao giờ có được hỡi vòng tay

Ngọc Huy

Huế Tháng Ba

Nắng đã tươi màu Huế tháng ba
Mùa đông khép lại trước hiên nhà
Mai vàng ủ nhị chờ xuân tới
Phượng đỏ khoe chồi đón hạ qua
Hứng chịu trăm lần mưa bão trút
Cam tâm vạn kẻ áo cơm chà
Khi nao đất mẹ bình minh chớm
Mái đẩy xuôi dòng ngọt tiếng ca

Ngọc Huy

Chờ...

Phố đã lên đèn họ vẫn chưa
Làm xao xuyến nỗi dấu yêu vừa
U sầu chạnh lối con đường nghẽn
Rối rắm quay vòng ngọn gió đưa
Nợ áo cơm đầy cung nguyệt dỗi
Lo duyên phận hẫng tháng năm bừa
Mà sao chữ hẹn còn đun đẩy
Gác nhỏ âm thầm gội nắng mưa

Ngọc Huy

Màu Sầu Chín

Đem sầu gởi vào rượu
Nỗi sầu lại dấy men
Đem sầu gởi vào em
Nỗi sầu thêm chất chứa

Sầu này chẳng ai hứa
Sao cứ đem tặng hoài
Vừa chưa kịp nguôi ngoai
Đã chất chồng lớp lớp

Cơn mưa sầu không ngớt
Theo nhau trút dầm dề
Giọt nắng sầu tái tê
Chia tay màu cỏ lá

Em đi xa xa quá
Bỏ tôi lại một mình
Em đi xa xa quá
Tàn lụi cả bình minh

Đem sầu gởi vào đá
Nỗi sầu hóa ngây ngô
Đem sầu gởi vào thơ
Ô hay - Màu sầu chín

Ngọc Huy

Buông...

Một bờ vai đau
Ngỡ em hết tựa
Một bàn tay ngửa
Tưởng người đã xa

Nghe tháng ngày qua
Chừng như lạc lõng
Tình anh rét cóng
Đừng rời nha em

Một bờ vai quen
Ấp iu một thuở
Một bàn tay nhớ
Vẫy hoài không thôi

Nhớ quá bờ môi
Ngọt ơi là ngọt
Nhớ lời ai rót
Đêm dài thâu đêm

Một bờ vai quên
Chiều nghiêng cùng núi
Đường khuya lủi thủi
Hững hờ tay buông...

Ngọc Huy

Nhịp Phách Tiền

Mấy độ hoa vàng phố núi ơi
Nhà ai nở thắm cả khung trời
Cho người lữ khách êm đềm nẻo
Đón kẻ ân tình ríu rít nơi
Đất đỏ bao ngày ray rứt nỗi
Mầm xanh một sớm vấn vương lời
Lên bờ xuống ruộng cùng câu hát
Huế nhịp phách tiền chẳng phút ngơi

Ngọc Huy